Old school Easter eggs.

Cả 3 đứng lặng 1 lúc khá
lâu, mỗi cái đầu là 1 trí
tưởng tượng riêng
không ai giống ai, điểm
chung duy nhất là họ đều
chắc mẫm có cái xác
chết ở dưới sâu hơn tầng
chôn xác con chó mực,
còn người đó là ai thì
mỗi người hiểu một cách :
Bảo cho rằng đó là người
vợ của thanh niên
thuê nhà, Thịnh thì tin
rằng người vợ vì 1 lý do
nào đó làm chết đứa bé
nên chôn nó ở dưới rồi bỏ
đi biệt tích bỏ mặc người
chồng.Riêng Linh
thì lại nghĩ khác, cô vốn
rất thông minh và gan dạ,
nếu lúc nãy không
tận mắt chứng kiến có
bóng ma xuất hiện sau
lưng của Thịnh chắc đến
giờ
Linh vẫn không tin rằng có
ma vì lập trường của cô
khá vững. Linh chờ
cho Bảo và Thịnh suy nghĩ
1 lát rồi mới lên tiếng:
" Anh tin ông Hưng nói sự
thật sao anh Bảo?"
Câu
nói làm Bảo và Thịnh ngạc
nhiên trố mắt nhìn Linh,
rõ ràng ông Hưng kể
chuyện khá mạch lạc, lại tự
nhận mình là người nhẫn
tâm khá tham tiền
đến mức không màng đến
sống chết của chị mình.
Trên đời này có người
ngu đến mức nói dối xấu
về mình hay sao?
Linh tự tin giải thích:
"Đúng
là không ai ngu tự nhiên
đi nói dối mà lại nói xấu
chính mình, trừ phi
là nói xấu chuyện nhỏ để
cho giấu chuyện xấu lớn
hơn.
Bảo lúc
này mới bừng tỉnh như
người vừa thức dậy từ một
giấc ngủ sâu, anh cảm
thấy lời của Linh nói
không phải là không có lý!
anh tự phân tích trong
đầu 3 lý do đáng nghi ngờ
mà lúc nãy anh như bị
thôi miên cứ tin răm
rắp theo lời ông Hưng:
*Ông Hưng đã từng gạt
Bảo 1 lần lúc thuê nhà, vậy
lấy gì đảm bảo lần này ông
không tiếp tục lừa gạt
Bảo?
*
Lời lẽ của ông Hưng dường
như muốn ám chỉ dưới đất
có xác người chỉ là
phụ, mà điểm chính là ông
muốn đổ tội một cách gián
tiếp cho người
chồng thuê nhà.
* Nếu ông không muốn
bán nhà thì chỉ cần rao
giá
thật cao hay thậm chí
không tiếp khách mua,
thế là xong, tại sao lại
phải dày công đào cái mộ
con chó để hù khách mua
nhà?
Chỉ với 3
lý do đó thôi cũng đủ để
nghi ngờ về sự trung thực
của ông Hưng, Bảo tự
vả vào mặt, lòng tự hỏi:"
Mình bịa chuyện gạt ông
Hưng nói ra sự thật
cứ ngỡ là cao tay, không
ngờ bị ổng phun vào mặt 1
cục lừa to tướng,
rốt cuộc ai là kẻ thắng
cuộc trong trò lừa đảo
này?"
Càngbiết
ông Hưng nói láo, cả 3 lại
càng muốn tìm ra sự thật,
cuộc đời thật là
lạ: nó tô điểm cho sự dối
trá, nhưng chính sự dối
trá của nó tô điểm
lại tạo ra một hấp lực rất
lớn khiến người ta bất
chấp tất cả để tìm ra
sự thật, suy cho cùng chân
lý, sự thật cũng là đích
đến cùng của cuộc
sống chứ không phải là sự
dối trá, 1 người càng dối
trá bao nhiêu thì
họ càng không muốn nhận
sự dối trá bấy nhiêu!!!
Suy đi tính lại
một lúc lâu, cả 3 quyết
định đi đến cùng sự thật,
thà mất chỗ làm chứ
không thể để ông Hưng
lừa gạt mãi được, Bảo tiên
phong ra quyết định :"
Đào mộ một lần nữa và
đào thật sâu"
Linh và Thịnh không cảm
thấy
bất ngờ trước câu nói đầy
quả quyết của Bảo là vì cả
2 cũng có cùng ý
nghĩ như Bảo. Bởi vì theo
tính toán, nếu như không
thấy gì cả thì chỉ
việc lấp đất lại là xong, cái
bị mất chỉ là giấc ngủ 1
đêm và công sức
đào bới. Nếu như quả thật
có xác chết thì sẽ chia ra
2 trường hợp: hoặc
của bà Minh Hải,hoặc của
người vợ. Với xác người vợ
thì chắc chắn phải
báo công an rồi, còn xác
bà Minh Hải thì cũng
không biết tính ra sao vì
đâu có biết rõ sự tình mà
ông Hưng cố che giấu.
Nếu quả thật bà ấy chết
vì bệnh và được chôn cất ở
đây thì việc đi báo công
an chẳng khác gì
làm trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ thế nhưng cả 3 vẫn
kiên quyết làm, kết
quả ra sao thì tới đó xử lý
sau.
Nghĩ vậy nên chẳng ai bảo
ai, 3
người cùng nhau đi vào
gian giữa, lụm mấy cái
cuốc lên, từ từ nín thở
kéo cái xác con chó sang
1 bên rồi tiếp tục đào sâu
xuống. Đào gần 30
phút vẫn chẳng có gì
ngoài đất cát, Thịnh vất
cuốc toan bỏ cuộc thì Bảo
vội vàng trấn an:
"Đất ở lớp dưới đây khá
tơi và xốp giống y như
lớp trên, chắc chắn là đã
có sự đào bới, cày cuốc gì
nó mới như vậy,
chú mày ráng kiên nhẫn
thêm 1 chút đi, mai tao
cho ngủ xả hơi"
Thịnh
chánnản cầm cây cuốc lên
tiếp tục phát cuốc liên
tục, đến lúc gần như
Bảo cũng cảm thấy chán
nản thì anh cuốc phải 1 vật
gì có màu đo đỏ,
không dám chạm vào, Bảo
dùng cuốc đẩy đất qua
một bên để xem cho rõ thì
thấy đó là một cái nón
ông già noel của con nít
đã bị mục nát, sự vật
xuất hiện ngoài sức tưởng
tượng của 3 người, không
ai bảo ai nhưng cả 3
đều có cùng 1 suy nghĩ :
"tại sao lại xuất hiện cái
nón noel con nít?"
Vừa lúc đó ngoài gian sau
bất chợt có 1 cơn gió
mạnh lùa vào trong làm
cả 3 lạnh thót cả người,
trong cơn gió thoang
thoảng mùi hôi tanh mà
lúc bình thường chưa bao
giờ ngửi thấy, nó tanh còn
hơn cả mùi xác con
mực lúc mới đào lên,
Thịnh không nói không
rằng quay ra sau nôn ọe
một
bãi to tướng, bao nhiêu
bò bía ăn lúc tối đều nôn
ra hết cứ như là cơ
thể thải chất độc ra ngoài,
Bảo và Linh cố nén lại,
không phải vì 2
người to gan hơn mà vì họ
đoán mùi hôi tanh này
không phải mang từ bên
ngoài vào mà từ dưới mộ
bốc lên!!!!!!!!!!!!!
Chờ 1 lúc sau Thịnh
lấy lại bình tĩnh, Bảo tiếp
tục xới đất lên để kiểm tra
bên dưới, không
quá 10 cuốc, mùi hôi thối
bốc lên nồng nặc theo
kiểu dồn ứ lâu ngày
chưa thoát đi hết, Linh
bụm miệng chạy một mạch
ra nhà trước, Thịnh
quẳng cuốc nín thở chạy
thục mạng theo Linh, chỉ
có mỗi Bảo đứng chết
lặng, giống như anh không
nghe thấy mùi khủng
khiếp từ những thứ anh
vừa tìm thấy. Nhưng
không, cái thứ mùi hôi
thối tanh tưởi khủng
khiếp
đó Bảo vẫn cảm nhận được,
nhưng so với những gì anh
vừa nhìn thấy thì
nó quá nhỏ bé, quá bình
thường. Bên dưới lớp đất,
ẩn hiện 3,4 xác người
mục rửa nằm chồng lên và
đè lên 1 cái quan tài đang
bị mục nát, Bảo dần
hiểu ra sự việc, lúc này
anh không còn sợ hồn ma
nữa, anh cũng không
ghê sợ những cái xác này,
anh kinh sợ 1 thứ còn ghê
rợn hơn tất cả: "kẻ
thủ ác".
Được 1 lúc, Linh và Thịnh
sau khi súc sạch bao tử
cũng
đã quay trở vào, Linh
không dám nhìn thẳng
vào hiện trạng quá kinh
khủng, cô chỉ biết quay
lưng nhăn mặt và nhịn
thở. Thịnh nhìn Bảo đang
có vẻ sợ sệt lo lắng nhưng
lại không có vẻ gì là ngại
nhìn mấy xác
chết, Thịnh hỏi dò:
"Anh nghĩ gì vậy? giờ
làm...làm sao đây anh,
quá nhiều người chết!!!
Hay là mình gọi công an
đi!"
Bảo nhìn thằng em đang lo
lắng nói bằng giọng khá lo
lắng:
"Việc
đầu tiên là mình phải gọi
cho công an đến, không
phải vì điều tra vụ án
mà vì an toàn của mình
bởi vì lúc nãy ông Hưng
đã biết mình nghi ngờ
cái mộ, không chừng
chúng ta sẽ giống những
cái xác ở đây. Việc thứ 2
là trong khi chờ công an
đến, mình phải sơ lược
được những ai đã bị
giết."
Bảo vừa nói ra, Linh và
Thịnh cùng nhìn nhau gật
đầu liên
tục, anh lo lắng không sai,
những người chết ở đây có
hơn 3,4 người và
cũng không biết họ bị giết
bằng cách nào thì có gì
đảm bảo 3 người đang
nhìn họ sẽ an toàn mà rời
khỏi đây? Thịnh nhanh
chân chạy ra gian ngoài
lụm cây ma trắc đem vào,
Linh cũng cầm cây xẻng
lên để có thể phụ giúp
nếu gặp nguy hiểm. Bảo
quay đầu nhìn mấy cái xác
chết, ấn tượng đầu
tiên là một cái áo phụ nữ
bị rách tơi tả, nhưng cái
màu áo đó rất quen
thuộc, dường như anh đã
từng gặp cách đây không
lâu, Thịnh và Linh cũng
xác định như thế nhưng
nhất thời không nghĩ ra,
vài giây sau Linh hốt
hoảng la làng: "trời ơi, má
thằng tí lúc nãy qua kiếm
mặc cái áo này mà"
Bao
nhiêu bất ngờ xảy ra khiến
cả 3 càng hoảng loạn và
càng lúc càng không
tin vào tai mắt của mình
nữa, dường như trong cái
thế giới âm u này ý
thức không hẳn đã đúng
và mạnh hơn tiềm thức,
mà theo khoa học lý giải
1 số trường hợp lên đồng,
ngoại cảm thành công một
phần là nhờ vào khả
năng tạm thời chế ngự ý
thức để đi vào trạng thái
tiềm thức, lúc đó khả
năng đón các bức xạ của
người chết sẽ mạnh hơn
hẳn .
Bảo nhắm mắt
tập trung cố gắng nhớ lại
hình ảnh mẹ thằng Tí lúc
nãy, anh nhớ rõ ràng
bà cũng như bao con
người đang sống khác, chỉ
khác ở gương mặt sạm
đen
còn hơn cả những người
buôn gánh bán bưng,
quần áo tươm tất không
rách,
không dơ, không
ướt............. đâu có điểm
nào khác thường? Suy
nghĩ
1 lát bổng Bảo giật mình
lùi lại 3,4 bước khỏi cái
mồ, bởi vì anh vừa
nhớ lại một chi tiết đáng
sợ: " trời đang mưa nặng
hạt mà bà mẹ Tí lúc
nãy không hề mặc áo mưa
hay đem dù!!!".
Bảo lảm nhảm như người
mất hồn , thật vô lý: dường
như anh không còn tin
vào những con người
thật mà anh gặp nữa,
nhưng lại tin vào thực tế
anh đang gặp phải: một
điều gì đó có liên quan
đến những tử thi ở đây
đang bám theo anh,
không
hiểu là muốn thông báo,
muốn ám hại, hay chỉ
muốn hù dọa anh?

Tiep>>